Chương 1: Cuộc Thi Trong Trường
Cuối cùng thì thứ tôi luôn mong đợi cũng đã tới. Đó là cuộc thi làm bánh được diễn ra tại trường học của mình. Nơi mà mình có thể trổ tài nghệ của mình.
-Cơ mà mình nên làm bánh gì đây?
-Hừm có lẽ mình sẽ qua nhà Aran-kun mượn tạm quyển sách vậy
Đứng trước căn phòng của cậu ấy. Tôi khẽ gõ cửa.
Aran: ai đó?
Miyu: mình là Miyu đây
Aran: cứ vào đi
Bước vào căn phòng tôi nhìn thấy cậu ta đang ngồi trên bàn lay hoay làm cáu gì đó
Miyu: mới sáng sớm cậu nghiên cứu cái gì thế
Aran: ồ tớ nghiên cứu chế tạo đồng hồ vượt thời gian
Miyu: vậy nó dùng làm gì? (Ngạc nhiên)
Aran: Tớ chỉ muốn xem khủng long như thế nào thôi.
Miyu: Khủng long sao? Khủng long dễ thương lắm đó ^^. Chân ngắn đáng yêu
Aran: À mà bạn qua đây làm gì thế?
Miyu: Trường sắp tổ chức cuộc thi làm bánh nên tui qua đây mượn vài quyển sách
Aran: Bạn thử kiếm trên kệ xem biết đâu có đấy
Tôi tìm xung quanh và nhìn thấy trên bàn có 1 chiếc bánh kem màu đen
Miyu: À mà chiếc bánh trên bàn của ai Vậy?
Aran: Tớ không biết nữa!
Miyu: Cho tui thử miếng được không?
Aran: Cứ tự nhiên!
Khi tôi vừa cắn 1 miếng. Tôi cảm thấy nó rất ngon vị kem dịu nhẹ không quá ngọt.
Miyu: Ngon Quá!
Aran: Nếu bạn thích thì lấy nguyên cái về đi!
Miyu: Nhưng từ sáng giờ cậu vẫn chưa ăn gì mà?
Aran: Tý nữa tớ sẽ ăn mà đừng lo!
Miyu: Hừm. Cậu phải biết giữ gìn sức khỏe đấy. Bố mẹ cậu đi công tác xa rồi. Cậu mà đổ bệnh thì mệt đấy!
Bố mẹ của Aran thường đi công tác nước ngoài nên cậu ấy phải tự lo cho mình. Bản thân mình thi thoảng cũng qua nấu cho cậu ấy vài món. Bọn mình thân nhau lắm.
Aran: Bạn ăn xong nhớ trả dĩa lại nhá!
Miyu: Chứ có ai nuốt luôn cái dĩa của ông đâu. Vớ vẩn -.-!
Mình bưng dĩa bánh về nhà. Khi bước vào căn nhà thì đã thấy bà chị đáng ghét đang ở đấy.
Yumi: Em về rồi đấy à. Đang cầm cái gì trên tay đấy?
Miyu: Chị ăn thử cái bánh này đi. Nó ngon lắm đấy.
Yumi: Hử. Có ý đồ đen tối gì đây? Sao tự dưng tốt đột xuất vậy?
Miyu: Thì cứ thử đi -.-!
Yumi: Ngon đấy!
Miyu: Chị có thể làm ra cái bánh như vậy không?
Yumi: Không thể đâu em. Không biết công thức thì khó lắm! Mà cái bánh này ở đâu vậy?
Miyu: Em sẽ không nói vậy. Thôi em về phòng đây!
Tôi chậm rãi bước vào phòng và nhìn cái bánh vừa ăn vừa nghĩ
Miyu: Giá như mình có thể làm cái bánh này thì tuyệt
Khi ăn được 1 nửa cái bánh. Tôi nhìn thấy 1 tờ giấy được bọc lại rất kỹ được dấu bên dưới cái bánh.
Miyu: Cái này là? Một công thức?
Miyu: Hay là mình làm thử theo công thức này xem sao?
Sau 1 hồi đi mua nguyên liệu. Tôi bắt đầu làm bánh dựa theo cái công thức đó.
Miyu: Cuối cùng cũng xong!
Tôi liền cắn thử 1 miếng.
Miyu: Đúng là nó rồi. Tuyệt vời!
Miyu: Mình sẽ mang nó đến cuộc thi!
Cuối cùng buổi trưa hôm đó cuộc thi bắt đầu diễn ra. Không khí rất căng thẳng
- Mời thí sinh Saki Miyu Lớp B Năm 2.
Miyu: Vâng. Đây là bài dự thi của em
Ban giám khảo(BGK): Sao cái bánh đen thui vậy em? Có ăn được không?
Miyu: Thầy cô cứ dùng thử đi ạ! Không sao đâu!
Bgk (vừa ăn vừa suy nghĩ): Cái gì thế này. Sao nó lại ngon như vậy? Từ bé đến giờ mình chưa được từng ăn cái bánh nào vị đặc biệt như vậy cả…
Bgk: Tuyệt Lắm! Xuất Sắc
- Vâng mời thí sinh tiếp theo….
Cuộc thi cuối cùng đã kết thúc và tôi đã dành chiến thắng cho cuộc thi đó.
Tôi liền chạy vôi về nhà Aran để khoe cậu ấy về chiến tích của mình. Khi tôi vào phòng thì thấy cậu ấy đang nằm gục trên bàn.
Miyu: Cậu không sao chứ? Aran-kun?
Aran: Tớ đói ~
Miyu: Hả. Tui đã nói rồi mà. Làm gì thì làm phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ.
Aran: Tớ biết rồi. Làm ơn nấu cái gì đó đi
Miyu: Haizzz. Chờ 1 chút
Tôi vô bếp và bắt đầu làm bánh
Miyu: Đây.
Aran: Bánh ngon quá! Cảm ơn nhiều nha~
Miyu: Ăn hết đi đừng ngại!
Một lúc sau…
Aran: Tớ đã chế xong đông hồ vượt thời gian rồi. Không biết nó có hoạt động không…
Miyu: Để tui thử cho. Tui sẽ làm 1 cái bánh mới và viết lại công thức làm bánh và bọc lại cẩn thận sau đó dấu dưới cái bánh và mang về quá khứ. Tức là buổi sáng hôm nay. Nếu thấy cái bánh và công thức vào buổi chiều là thành công!
Aran: Có lý. Làm ngay đi!
Aran đưa tôi cái đồng hồ và chỉ tôi cách sử dụng nó. Sau khi kim đồng hồ quay ngược thì điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi đã trở về quá khứ, đây là buổi sáng ngày hôm nay sao?
Miyu: Đặt cái bánh thôi!
Một lúc sau khi tôi về hiện tại
Miyu: Sao rồi?
Aran: Không thấy cái bánh!
Miyu: Chắc cậu ăn mất rồi chứ gì?
Aran: Không à nha!
Miyu: Vậy nó đâu?
Aran: Ai mà biết?
Miyu: À nhớ rồi! Cậu nhớ cái bánh sáng nay không?
Aran: Cái bánh đó hả?
Miyu: Ừ. Tui của buổi sáng đã lấy đi rồi!
Aran: Ra vậy!
Aran: À mà khoan… công thức làm bánh do bà nghĩ ra à?
Miyu: Không phải tui!
Aran: Chứ là của ai?
Miyu: Cậu nói gì tui không hiểu?
Aran: Như vầy…. Miyu buổi sáng phát hiện ra công thức làm bánh của Miyu buổi chiều dấu dưới cái bánh. Và Miyu buổi sáng dùng nó để tham gia cuộc thi sau đó đến đây và lại đưa cái bánh có công thức về quá khứ. Và cái công thức đó chui từ đâu ra?
Miyu: Ai mà biết!!!
Aran: Nghịch lý diễn ra rồi. Không hay rồi…
Chương 2: Cuộc Thi Toàn Quốc
Trong kỳ trước 1 nghịch lý đã diễn ra khiến cho công thức làm bánh đó không biết từ đâu đến… Vậy rốt cuộc công thức đó từ đâu ra?
Aran: Bây giờ nghịch lý đã diễn ra rồi. Chúng ta đang ở trên dòng sự kiện, chúng ta sẽ không thể nào biết được công thức đó từ đâu ra được. Kể cả khi về quá khứ cũng vậy thôi
Miyu: Vậy chúng ta sẽ làm gì?
Aran: Sắp tới có cuộc thi làm bánh tổ chức toàn quốc. Có thể Miyu của tương lai đã học công thức từ ai đó sau đó gửi về quá khứ để giúp Miyu quá khứ thắng cuộc thi trong trường.
Aran: Bạn hãy tham gia cuộc thi đó đi! Không lẽ cả nước Nhật Bản không ai có công thức làm bánh giống bạn đúng không?
Miyu: Có lý đó. Để tui thử xem, hơn nữa tui cũng đang muốn biết cái công thức này từ đâu ra nữa.
Như vậy theo lời Aran nói. Tôi đã đang ký vào cuộc thi làm bánh với quy mô toàn quốc.
- Xin chào quý khán giả đã đến với Cuộc Thi Làm Bánh được diễn ra hàng năm
- Ở bên trong nhà thi đấu này là các thí sinh đến từ mọi miền đất nước
- Như các bạn đã thấy. Không khí bên trong rất căng thẳng.
- Thêm 1 phần nữa là giám khảo năm nay cũng khó tính hơn mấy năm trước!
- Liệu ai sẽ mang chiến thắng và dành chiếc vé vào giải thế giới đây? Thật là háo hức!
Bên trong nhà thi đấu. Thí sinh từ mọi miền đất nước đã có mặt đông đủ. Tôi có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng này. Ai cũng có 1 vẻ mặt lo lắng cả
Tiếng chuông báo hiệu cuộc thi bắt đầu. Trên khán đài, mọi người im lặng nhìn các thí sinh vật lộn với thời gian để cố hoàn thành sản phẩm của mình
Một vài tiếng sau….
- Được rồi. Hết giờ, xin mời dừng tay.
- Vâng xin mời ban giám khảo đến từng bàn để nếm thử và chấm điểm.
Tôi rất hồi hộp, tim của tôi cứ đập mạnh liên hồi. Ban giám khảo đã bắt đầu sang bàn của tôi.
Bgk: Sao em làm chiếc bánh đen thui vậy? Có ăn được không?
Miyu: Dạ. Dĩ nhiên là được ạ!
Bgk(suy nghĩ): Cái gì thế này? Nó ngon hơn mình tưởng tượng, mình nghĩ cái bánh này sẽ rất ngọt nhưng mỉnh đã lầm, cách trộn bột bánh với 1 chút sô cô la này thật đặc biệt. Lớp kem mịn và dịu khiến chiếc bánh trở lên ngon hơn bao giờ hết…
Bgk: Tốt lắm. Em làm tốt lắm, 10 điểm dành cho em.
Miyu: Vâng, em cảm ơn ạ!
Ban giám khảo tiếp tục đi sang những thí sinh khác. Tôi hồi hộp theo dõi họ, một lúc sau cuối cùng cũng đã có kết quả.
- Xin chúc mừng thí sinh Saki Miyu đã dành giải nhất ngày hôm nay
- Vâng xin mời Saki Miyu lên nhận giải và nêu cảm nghĩ của mình
Miyu: Vâng cảm ơn bgk đã chọn em ạ!
- Ừm, em hãy cho biết bí quyết gì đã khiến cho cái bánh của em đặc biệt như vậy?
Miyu: Em học từ 1 người bạn ạ!
- Vậy người bạn đó có ở đây không?
Miyu: Hiện tại thì người bạn đó không ở đây!
- Vậy em sẽ tham gia giải thế giới chứ?
Miyu: Em….
Tôi liếc nhìn xung quanh thì thấy Aran đang ngồi quan sát tôi từ khán đài. Có vẻ cậu ấy cũng hiểu tôi cần gì nên cậu ấy đã gật đầu dường như muốn nói rằng “Hãy chấp nhận tham gia đi”
Miyu: Em sẽ tham gia ạ!
- Hy vọng em sẽ mang vinh quang về đất nước
Một lúc sau tại nhà Aran.
Miyu: Bây giờ làm sao đây?
Aran: Mình không ngờ luôn đấy!
Aran: Bây giờ đành tham gia giải thế giới chứ biết làm sai bây giờ!
Aran: Dòng sự kiện bị rối tung hết lên rồi….
Miyu: Có lẽ mọi khúc mắc sẽ được giải đáp trong cuộc thi đó thôi!
Aran: Mình cũng hy vọng là như vậy….
Chương 3: Chiếc Bánh Của Ai
Nghe theo lời của Aran. Tôi quyết định tham gia giải đấu thế giới, tôi cũng đã rất lo lắng về điều này vì nếu như công thức này do chính bản thân mình nghĩ ra trong tương lai rồi đem về quá khứ thì sao?
Có thể do mình đã thất bại cuộc thi trong trường sau đó bị bạn bè chế nhạo và rất xấu hổ và đã quyết tâm phục thù bằng cách làm ra chiếc bánh này thì sao?
Tôi đã nói với Aran về những suy nghĩ này. Aran vẫn khuyên tôi là cho dù nó có là sự thật đi nữa thì chiếc bánh này dù sao cũng do chính mình làm ra không có gì phải sợ cả.
Tôi đã miễn cưỡng chấp nhận tham gia giải thế giới lần này. Điều gì sẽ trông chờ tôi phía trước?
Giải đấu sẽ được tổ chức tại Trung Quốc. Aran sẽ đi cùng với mình để ủng hộ và cổ vũ cho mình
- Chào mừng quý khán giả đã đến với cuộc thi làm bánh diễn ra trên toàn cầu.
Khán giả 1: Năm nay nghe nói có ông thợ làm bánh chuyên nghiệp đã nghỉ hưu đến từ Ý đó.
Khán giả 2: Thảo nào chỉ có 10 quốc gia đăng ký thi đấu thôi.
Khán giả 1: Năm trước Pháp đoạt giải nhất nhỉ? Không biết năm nay nước nào sẽ thắng nữa..
Khán giả 2: Ừ. Hồi hộp thật.
Khán giả 1 : Kìa cuộc thi sắp bắt đầu rồi…
- Vâng vị giám khảo của chúng ta hôm nay là Graciliano Caleca, một thợ làm bánh nổi tiếng đến từ Ý!
Miyu (suy nghĩ): Ông ấy là thần tượng của mình….
- Cuộc thi bắt đầu….
Mọi người bắt đầu phần dự thi của mình. Trong khán đài không khí thật căng thẳng.
Một vài tiếng sau… vị giám khảo đó đang bắt đầu tiến lại gần bàn của tôi
Caleca: Cái bánh của con thật đặc biệt! Nó không màu mè như những cái khác.
Miyu: Vâng ạ!
Sau khi ông ấy ăn thử miếng bánh thì đột nhiên ông ấy dừng lại. Nước mắt ông ấy bắt đầu chảy
Miyu: Ông ơi? Tại sao ông khóc vậy? Ông cắn trúng lưỡi à?
Caleca: Không đâu. Do chiếc bánh này nó ngon quá thôi.
Một lúc sau…
- Quốc gia đoạt giải vô định năm nay là nước Pháp.
Miyu: Ể?! Mình thua rồi sao?
Khán giả 1: Thấy chưa? Biết ngay mà…
Cho dù mình thua đi nữa nhưng cũng rất vui vì nếu mình thắng thì điều này chẳng phải rất phiền phức sao?
Aran: Về nhà thôi Miyu-chan!
Miyu: Ừm!
Máy bay cất cánh bay về Nhật Bản. Đúng là 1 ngày mệt mỏi nhưng vui
Tối hôm đó tại nhà Aran.
Aran: Ái chà! Chúng ta vẫn chưa biết cái bánh này từ đâu ra…
Miyu: Theo tui nghĩ là do tui làm ra nhưng không phải bây giờ.
Kính cong!
Aran: Muộn thế này ai đến tìm mình ta?
Phía trước nhà của Aran 1 chiếc xe hơi sang trọng đậu trước cửa. Đó là ông Caleca. Ông ấy tới đây làm gì?
Miyu(nói nhỏ): Nè. Đó là vị giám khảo hôm nay đó
Aran(nói nhỏ): Tui biết mà…
Caleca: Xin lỗi vì đã làm phiền các cháu..
Aran: Vâng cháu có thể giúp gì cho ông?
Caleca: Miyu cháu có thể cho ông xem công thức của chiếc bánh đó không?
Miyu: Nó đây ạ!
Caleca: Công thức này giống y hệt công thức của con gái ta… nhưng công thức của con gái ta bị cháy xém 1 phần rồi..
Caleca: Ta biết con đang gặp rắc rối vì thế ta đã không chọn con. Ta rất biết lỗi vì điều đó.
Miyu: Không sao đâu… mà con gái ông đâu rồi?
Caleca: 40 năm trước nó đã mất trong 1 vụ cháy. Lúc đó nó mới 20 tuổi thôi, ta bận nhiều công việc nên con bé đã phải tự lo cho mình. Chính là tờ báo này đây.
Aran: Một vụ hỏa hoạn vừa xảy ra tại…. rất may là không gây thiệt hại cho những nhà xung quanh. Hàng xóm cho biết có 1 cô bé sống trong căn nhà đó. Hiện đội cứu hộ đang cực lực tìm kiếm nhưng không tìm thấy thi thể nạn nhân…
Miyu: Ông có muốn gặp con gái của mình không?
Caleca: Bằng cách nào?
Miyu: Chúng ta vượt thời gian đi Aran-kun
Aran: Ừ
40 năm trước tại Ý….
Aran: Đây có phải là nhà của ông?
Caleca: Ta nhớ nó đã bị cháy rồi mà?
Aran: Đây là 40 năm trước, trước lúc xảy ra hỏa hoạn.
Caleca: Đó là con gái ta…
Caleca: Peri!
Peri: A bố!
Peri: Lâu rồi không gặp lại bố. Sao bố trông già vậy? Nhìn như ông cụ 90 ấy.
Aran: Ổng đến từ tương lai để gặp lại con gái đó…
Peri: Ể? Tại sao lại thế?
Caleca: Con sẽ chết trong vụ cháy. Ta đã rất hối hận khi không bên con lúc đó cũng nhờ cậu bé đây ta mới gặp lại con…
Aran: Không có gì đâu mà…
Peri: Đúng rồi con có quà cho bố đây…
Peri: Tada
Miyu(suy nghĩ): Là cái bánh đó…
Caleca: Nó rất ngon… bố rất thích
Miyu: Vậy ra Peri là người nghĩ ra công thức à?
Peri: Miyu cũng có công thức sao?
Aran: Đó là 1 nghịch lý khi vượt thời gian thôi. Đừng bận tâm…
Caleca: Ta muốn đưa con gái về tương lai được không? Ta không muốn nhìn con bé chết…
Aran: Vậy không được… nếu cô bé đột nhiên biến mất thì cảnh sát sẽ nghi ngờ mất…
Miyu: A! Cậu nhớ vụ cháy không?
Aran: A! Chúng ta đốt căn nhà này đi…
Peri: Tại sao phải làm như vậy?
Caleca: Ta nhớ ra rồi. Tờ báo! Vụ cháy không tìm được thi thể nạn nhân…
Aran: Chính là nó… căn nhà này phải cháy thì ông Caleca mới hối hận vì không ở bên con gái mình. Có khi Peri sẽ tự sát vì cô đơn thì ông Calena còn hối hận hơn nữa!
Peri: Vậy chúng ta cùng làm đi!
Aran: Trong nhà có rượu không Peri?
Peri: Có chứ!
Aran: Dùng nó làm dung môi để đốt đi…
Peri: Được rồi…
Aran: Chúng ta đi thôi…
40 năm sau tại Nhật Bản
Aran: Cuối cùng mọi chuyện cũng đã sáng tỏ
Miyu: Ừ. Nhất định tui sẽ trở thành thợ làm bánh giỏi nhất!
Aran: Tớ sẽ luôn ủng hộ Miyu-chan!
-Hết-
Tác giả: Hoàng Lương Luật