Dựa theo câu chuyện có thật và được hư cấu bởi tác giả, tất cả tình tiết đều bịa ra nhưng câu chuyện là thật. Tác giả đã chém vài tình tiết tránh nhân vật chính bị tổn thương và độc giả không dọa đốt bể nước của tác giả.
================
Định Mệnh
Tháng 4. Hoa anh đào nở rộ, gió khẽ thổi từng cánh hoa cứ bay khắp con đường. Ngày mai tôi bắt đầu đi học rồi, đúng là cực hình, tôi học rất dở chả giỏi bất kỳ môn nào lại chơi thể thao tồi nữa.
Vừa dạo bước trên phố vừa nhìn ngắm xung quanh.
Giọng con gái: Hoa đào nở đẹp thật cậu nhỉ?
Thật bất ngờ, 1 cô gái rất dễ thương đột nhiên xuất hiện từ phía sau.
Giọng con gái: Tui tên là Sasaki Mika còn cậu?
- Mình tên Watanabe Katashi. Rất hân hạnh được làm quen
Mika: Mình cũng vậy Watanabe-san
Katashi: Ngày mai chúng ta nhập học rồi nhỉ?
Mika: Ừ. Nhập học đúng vào mùa đẹp nhất trong năm.
Chúng tôi vừa dạo bước vừa trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy, thật sự thì tôi cũng rất ít bạn bè nên những lúc như thế này tôi cảm thấy rất vui
Mika: A mới đó mà đã gần tối rồi…
Katashi: Ừ nhỉ, nhanh thật đấy!
Mika: Thôi tui phải về đây. Bye nha
Katashi: Ừ, bye
Tôi đứng im nhìn cô ấy rời đi 1 lúc rồi thẫn thờ bước về nhà. Đúng là 1 ngày khó quên.
Ngày Hôm Sau.
Thầy Hiệu Trưởng: Chào mừng các em đã trở lại trường học, bây giờ là lúc các em không ngừng phấn đầu vì……
Tôi đã cố gắng mở to mắt, để cố nghe hết cái bản diễn văn của ông thầy già đó.
Tiếng chuông báo hiệu giờ học.
Giáo Viên: Các em! Trật tự nào!
Giáo Viên: Cô là Satou Akina, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp B năm 2 này.
Giáo Viên: Bây giờ cô sẽ điểm danh! Ai có tên thì hô to lên đấy!
1 lúc sau….
Giáo Viên: Được rồi. Chúng ta lấy giấy ra làm bài kiểm tra chất lượng đầu năm nào….
Tôi ghét các bài kiểm tra chất lượng đầu năm. Thế nào tôi cũng bị xếp cho ngồi chỗ khác, còn nhớ năm trước tôi bị xếp chung với 1 thằng bê đê, nghĩ lại bây giờ tôi còn cảm thấy ớn lạnh.
Ngày Hôm Sau…..
Giáo viên: Watanabe Katashi!
Katashi: Vâng!
Giáo Viên: Sao mà kết quả em tệ thế?
Katashi: Em đã cố hết sức rồi cô ơi…
Giáo Viên: Tôi sẽ xếp em với 1 bạn nào đó giỏi để bạn ấy kèm em…
Katashi: (suy nghĩ) Biết ngay mà….
Giáo Viên: Sasaki Mika!
Mika: Vâng!
Giọng nói này…..
Giáo viên: Em hãy kèm bạn Watanabe nhé?
Mika: Vâng ạ!
Chính là cô ấy! Cô gái mà tôi gặp trên đường ngày hôm đó…
Katashi: Sasaki-san!
Mika: Ồ là cậu à? Chúng ta lại gặp nhau nhỉ?
Katashi: Ừ, mong bạn giúp đỡ mình…
Mika: Ừm, dĩ nhiên rồi!
Giáo viên: Các em mở tập ra nào! Chúng ta học bài mới thôi…
Một lúc sau…..
Cuối cùng cũng tới giờ giải lao. Tôi không muốn ra ngoài tý nào, tôi không có bạn bè, tôi luôn nằm dài trên bàn trong giờ giải lao như thế này….
Từ phía xa tôi nhìn thấy Mika đang ngồi trò chuyện với những bạn nữ khác.
Mika(suy nghĩ): Hừm…. sao cậu ta không ra bên ngoài nhỉ?
Mika: Này các bạn, sao mình thấy Watanabe cứ ngồi trong lớp suốt thế?
Đám bạn: Kệ cậu ta đi! Ai rảnh đâu mà quan tâm đến cậu ta chứ!
Mika(suy nghĩ): Không được! Mình phải làm gì đó….
Mika(suh nghĩ): Đúng rồi! Mình đã có cách…
Mika đi tới văn phòng để gặp giáo viên.
Mika: Cô ơi!
GVCN: Gì vậy em?
Mika: Chiều nay không học nên em muốn mượn chìa khóa thư viện để dạy kèm cho bạn Watanabe
GVCN: Đây! Nhớ về trước 5 giờ đấy!
Mika: Vâng, em cảm ơn cô!
Một lúc sau….
Mika: Watanabe-san!
Katashi: Có chuyện gì vậy?
Mika: Chiều nay cậu phải ra thư viện học thêm đấy!
Katashi: Hả!?
Mika: Không hả hay hử gỉ cả! Đây là lệnh!
Katashi: Được rồi….
Chiều hôm đó…
Mika: Cậu hãy đọc hết quyển sách này rõ chưa?
Katashi: Hai Mươi Ngày à?
Mika: Á nhầm. Quyển này mới đúng!
Mika đặt 1 quyển sách dày cộm trước mặt của tôi. Quyển sách đó có tựa là “Thế Giới Muôn Màu”… Ý cô ấy là gì khi đưa mình đọc quyển sách này?
Mika: Bây giờ, tui ra ngoài có chút chuyện. Cậu chút nữa phải tóm tắt nội dung của quyển sách đó đấy! Rõ chưa?
Katashi: Vâng~
Mika(suy nghĩ): Mình phải nhờ anh họ mình giúp rồi…
Mika rời đi và tìm anh họ của mình…
Mika: Anh Tadashi ơi…
Tadashi: Có chuyện gì vậy em?
Mika: Anh có thể trừng trị tên lười biếng Katashi giúp em được không?
Tadashi: Tưởng gì! Chuyện này dễ ợt
Mika: Cảm ơn anh nhiều!
Tadashi: Cậu ta đang ở đâu?
Mika: Cậu ấy đang trong thư viện trường….
Một lúc sau tại thư viện
Tadashi: Katashi-kun ra ngoài chơi bóng chày nào!
Katashi: Hả!?
Tadashi: Hả cái gì? Giờ muốn ăn đập không?
Katashi: Nhưng mình chưa đọc xong quyển sách này…
Mika: Không cần nữa đâu! Ra sân vận động 1 tý đi!
Tôi miễn cưỡng bước theo 2 người đó ra sân bóng…
Tadashi: Chào mọi người. Đây là Watanabe Katashi, hôm nay cậu ấy sẽ gia nhập đội bóng của chúng ta
Mọi người: Hả? Đội trưởng hết chuyện để làm rồi à? Tự dưng mời tên ngố tàu ấy vào đội?
Tadashi: Im lặng hết đi! Không thử sao biết chứ…
Tadashi: Katashi hãy nhìn theo mà học này..
Sau 1 lúc thì tôi đã được Tadashi dạy về bóng chày cơ bản…
Tadashi: Ok! Giờ đánh thử nào!
Tadashi: Hãy đỡ!
Bốp!
Quả bóng bay quá nhanh và đã đập vào mặt tôi
Mika: Haha! Đồ ngốc!
Mika: Cậu sẽ làm được thôi! Cố lên!
Nụ cười của cô ấy…. nó thật đẹp, điều đó đã khiến tôi không cảm thấy còn đau đớn nữa. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười đó thật nhiều… tôi… đã thích cô ấy rồi sao?
Katashi: Được rồi! Hãy mở to mắt mà xem đây! Ném đi nào Tadashi!
Tadashi: Ok! Hãy đỡ!
Bốp!
Lần này tôi đã đánh trúng bóng. Quả bóng bay rất xa và rất nhanh…
Xoảng!
Cánh cửa số của phòng học phía xa đã vỡ…
Tadashi: Nguy rồi….
Katashi: Giờ sai?
Tadashi: Không sao đâu… Mình sẽ đền cái kính mới vậy… Cú vừa rồi đẹp đấy! Cứ thế phát huy nhá!
Mika: Đúng đó! Cú vừa rồi tuyệt lắm!
Sau 1 hồi luyện tập hăng say. Thì trời cũng nhá nhem tối.
Tadashi: Buổi tập hôm nay đến đây là hết. Mọi người về thôi….
Hôm nay đúng là 1 ngày vui nhất mà tôi từng trải qua. Một ngày khó quên
Ngày qua ngày. Nhờ vào sự tận tâm của Mika học lực của tôi cũng đã khá hơn. Cũng nhờ Tadashi mà tôi cũng giỏi bóng chày hơn và tôi dần có nhiều bạn bè hơn và quan trọng hơn là năm học sắp kết thúc rồi…
Năm sau tôi sẽ lên cấp 3. Không biết tôi có gặp lại cô ấy không nữa…
Chia Cắt
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, tôi có rất nhiều kỷ niệm với Mika và những cảm xúc khó quên
Tối hôm nay. Bố tôi đột nhiên gọi cả nhà lại như muốn nói 1 điều gì đó rất quan trọng vậy.
Bố: Hôm nay, bố có 1 tin quan trọng muốn nói
Bố: Mẹ của con đã bị xuyễn nặng, bác sĩ bảo không khí dưới quê sẽ giúp ích cho mẹ của con hơn
Bố: Thế nên chúng ta sẽ về quê sống chung với ông nội sau khi con xong cấp 2
Bố: Con vẫn sẽ học tiếp cấp 3 mặc dù trường khá xa nhà nhưng con sẽ quen thôi.
Sau buổi tối hôm đó. Tâm hồn của tôi trống rỗng, quê tôi khá xa nơi mà tôi đang sống, theo những ký ức mờ nhạt mà tôi nhớ được là: Nhà ông nội là 1 trang trại rộng lớn và nó được bao phủ bới cánh đồng hoa thơm ngát, có những đàn gà và vài con cừu dễ thương. Tôi sẽ không gặp Mika nữa ư
Ngày hôm sau
Gvcn: Các em ngày mai là lễ tốt nghiệp rồi. Vì thế hôm nay sẽ là buổi học cuối cùng.
Gvcn: Hôm nay chúng ta sẽ không học về cái gì cả. Chúng ta chỉ ngồi đây bà ôn lại kỷ niệm mà chúng ta đã trải qua…
Nguyên ngày hôm đó, lớp học rất buồn, không còn vui vẻ và xôm tụ như trước nữa.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tiếng chông báo hiệu kết thúc giờ học, nhiều giọt nước mắt đã rơi. Nhiều lời động viên mà chúng tôi dành cho nhau, đây có lẽ là ngày buồn nhất của chúng tôi.
Mika: Nè, Katashi-kun…
Katashi: Có chuyện gì vậy Mika-chan?
Mika: Tối nay chúng ta tham gia clb thiên văn được không? Tui có chuyện quan trọng cần nói với cậu…
Katashi: Ừm, được chứ!
Mika: Vậy 8 giờ tối nay gặp nhau trên sân thượng trường nhá!
Chuyện quan trọng sao… Đó là gì nhỉ? Tôi khá tò mò về nó… Mika-chan muốn nói gì với mình sao?
Tối hôm đó
Đội Trưởng Clb: Ok chúng ta có mặt đông đủ rồi. Giờ Tớ sẽ giới thiệu về thành viên trong nhóm cho 2 người biết.
Rie: Tớ là Rie. Đội trưởng clb thiên văn
Rie : Còn bên phải tớ là Mie, bên trái là Toshi
Katashi: Tớ là Katashi rất vui vì được gặp các bạn còn đây là Mika
Rie: Ừm. Bọn tớ cần đi mua 1 số thứ để ăn vặt. Hai người có cần gì không để mua luôn nè!
Katashi: Cho tớ 2 cái bánh bao là được rồi!
Mika: Tớ cũng vậy luôn!
Rie: Ok, Mie và Toshi đi theo phụ tớ nè.
Mọi người đi hết rồi. Chỉ còn tôi và cô ấy giữa bầu trời đây sao, tim của tôi tại sao nó lại đập mạnh như vậy…
Mika: Nè katashi-kun!
Katashi: Hử?
Mika: Sau buổi lễ tốt nghiệp bố tui chuyển công tác lên Tokyo nên tui phải đi theo…
Mika: Năm cấp 3 tui sẽ không học chung với cậu nữa. Nhưng khi vào đại học chúng ta có thể gặp nhau ở Tokyo, vì thế tui muốn cậu phải hứa với tui 1 chuyện.
Katashi: Đó là gì?
Mika: Cậu phải vui vẻ và có nhiều bạn bè như bây giờ, nếu mà lúc tui gặp lại cậu mà thấy mặt cậu vẫn ủ rũ ngồi trong xó nữa là tui giận không nhìn mặt luôn đấy!
Katashi: Ừ. Tớ hứa!
Katashi: Tớ lúc trước đơn độc và vô dụng quá nhỉ?
Mika: Cậu nghĩ đơn độc sẽ vô dụng sao?
Katashi: Ừm. Có lẽ vậy vì ai cũng không quan tâm đến mình…
Mika: Cậu nhìn lên bầu trời kia đi. Cậu có thấy ngôi sao sáng nhất đó không?
Katashi: Có thấy! Nó lẻ loi quá nhỉ?
Mika: Ngôi sao đó là sao Bắc Đẩu. Nó là ngôi sao sáng nhất, nó có nhiệm vụ dẫn đường khi chúng ta đi lạc.
Mika: Mỗi người sinh ra đều có sứ mệnh của mình vì thế không ai vô dụng cả.
Mika: Hơn nữa. Khi cậu vấp ngã phải biết tự đứng dậy, tự đi trên đôi chân của mình. Đừng đứng đó chờ người khác giúp đỡ, chỉ có cậu mới giúp được chính mình thôi!
Katashi: Ừm. Tớ biết rồi!
Sau những lời dặn dò của Mika, tôi cũng không biết nói gì, cũng không thể làm gì chỉ đứng đó đưa măt nhìn về khoảng trời xa xăm.
Rie: Bọn này về rồi đây… Hai người tình tứ xong chưa?
Rie: Ể? Mưa rồi… Chạy thôi… Katashi phụ tớ gôm đồ lại nhanh lên!
Katashi: Ok!
Cơn mưa đổ xuống bất chợt…
Katashi: Đồ của tớ ướt hết rồi…
Rie: Đáng ghét! Hiếm khi trời đẹp vậy mà lại mưa…
Mika: Ừ, tiếc thật…
Một lúc sau mưa đã tạnh
Rie: Thôi gần 9 giờ rồi, chúng ta phải về thôi…
Katashi: Ừ, ngày mai gặp!
Tôi thẫn thờ bước về nhà.
- Hay là ngày mai mình nên nói cho cô ấy nghe hết về cảm xúc của mình nhỉ?
Vừa nằm trên giường tôi vừa nhắm mắt vừa ngẫm nghĩ về ngày mai….
Ngày hôm sau:
Rie: Ê Mika, bà biết tin gì chưa?
Mika: Tin gì vậy?
Rie: Katashi bạn trai của bà tối qua đày mưa giờ cảm lạnh rồi…
Mika: Ể? Cậu ta không phải là bạn trai tui….
Rie: Sao cũng được. Bọn này dự đinh đi thăm cậu ấy, bà đi cùng không?
Bố Mika: Con gái, chúng ta phải đi thôi tàu sắp khởi hành rồi…
Mika: Nhưng còn buổi lễ tốt nghiệp…
Bố Mika: Không kịp đâu con gái, bố sẽ kêu nhà trường gửi bằng của con qua đường bưu điện…
Rie: Bà có lời gì cần nhắn lại với Katashi không?
Mika: Hãy nói với cậu ấy là………(Hãy chờ phần ngoại chuyện được chém thêm bởi tác giả)
Bố Mika: Đi thôi…
Tại nhà Katashi…
Hàng xóm: Thằng bé sao rồi?
Bố Katashi: Nó bớt cảm hơn rồi…
Hàng xóm: Anh chị đi mạnh khỏe nhé… đến nơi nhớ viết thư kể tình hình đấy…
Bố Katashi: Vâng. Cảm ơn anh chị đã giúp đỡ chúng tôi những ngày qua… đi thôi con trai… không chúng ta trễ tàu bây giờ….
Katashi: Nhưng còn buổi lễ tốt nghiệp….
Bố Katashi: Không kịp đâu, bố sẽ nói trường gửi bằng của con qua đường bưu điện
Tôi lên chiếc xe taxi do bố tôi gọi đến. Xe bắt đầu lăn bánh, căn nhà thân yêu đó bắt đầu xa dần và biến mất…
Rie: Chúng ta đến muộn rồi…
Tại nhà ga. Tôi ngồi trên ghế với vẻ mặt buồn, tôi lặng nhìn qua cửa sổ với ánh mắt vô hồn, đoàn tàu bắt đầu lăn bánh. Bất chợt từ ô cửa sổ tôi nhìn thấy đoàn tàu khác đang chạy về phía ngược lại và đó là Mika, Mika đã nhìn thấy tôi và vẫy tay chào tạm biệt.
Cảm giác này là gì đây… tại sao nó lại đau đến thế?
Vài năm sau….
Cuối cùng tôi cũng đã lên Đại Học. Tôi sẽ tự lập và kiếm việc làm trên Tokyo này. Tôi sẽ tìm Mika ở đây.
- Nhất định mình sẽ làm được! Mình đã trải qua năm cấp 3 buồn tẻ rồi! Mình không muốn cô ấy thấy bản mặt buồn tẻ này!
Tôi nhìn thấy quán cà phê phía xa đang tuyển nhân viên… nó khá gần khu ký túc xá tôi ở…
Ông chủ: Kính chào quý khách! Cậu đây cần gì?
Katashi: Con muốn xin việc!
Ông chủ: Ừm, vậy con biết pha cà phê không?
Katashi: Vâng, nhà con có trồng cà phê lên con biết rất rõ.
Ông chủ: Vậy cậu hãy pha thử cho tôi xem nào…
Katashi: Vâng!
Tôi bắt đầu pha chế bắng kỹ năng của mình…
Ông chủ: Xuất sắc! Cậu được nhận!
Ông chủ: Chú tên Hoshino Goro.
Katashi: Vâng, chào chú Hoshino con tên là Watanabe Katashi.
Giọng con gái: Thưa bố con mới về…
Goro: Đó là con gái của chú Hoshino Sumire.
Katashi: Chào bạn! Tớ tên là Watanabe Katashi! Tớ có thể gọi bạn là Sumire-chan được không? Vì nếu gọi bạn là Hoshino thì lại trùng với Bác ấy.
Sumire: Dĩ nhiên là được chứ. Mà tui có thể gọi cậu là Katashi được chứ?
Katashi: Được chứ, đừng khách sáo!
Goro: Con học trường gì nhỉ Katashi?
Katashi: Con học Đại Học Bunka Gakuen. Sinh viên năm nhất
Goro: Ồ con gái bác cũng sắp vào đó học rồi. Hai đứa nhớ giúp đỡ lẫn nhau đó.
- Vâng ạ. Cả hai đồng thanh nói
Goro: Con đã thuê được phòng trọ chưa?
Katashi: Con ở khu ký túc xá gần đây thôi à.
Goro: Vậy tiện đấy. Con sẽ làm việc bán thời gian ở đây.
Katashi: Vâng, con biết rồi ạ!
Cảm xúc của người thứ ba (Câu Chuyện của Sumire)
Lúc đầu gặp anh ấy mình đã cảm thấy anh ấy thật khác biệt so với những bạn còn lại. Yên lặng, ít nói và rất tốt bụng hay giúp đỡ những người khác.
Anh ấy nấu ăn rất giỏi, mình luôn kể những cảm nghĩ của mình cho cậu bạn mà mình thân thiết nhất.
Người bạn thân thiết nhất của mình là Taki, cậu ấy là người bạn thơ ấu, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cậu ấy luôn lắng nghe cậu chuyện của mình và tâm sự của mình.
Katashi đôi lúc luôn đưa ánh nhìn của anh ấy nhìn về phía bầu trời xa nhưng đang trông chờ về điều gì đó, có thể anh ấy muốn chinh phục vũ trụ thì sao nhỉ?
Ngày qua ngày, mình chỉ lặng lẽ ngắm nhìn anh ấy, và không biết từ bao giờ mình đã thích anh ấy.
- Mình sẽ gặp Taki-kun để nhờ cậu ấy tư vấn mới được!
- Cậu ấy là con trai, hỏi cậu ấy là chuẩn nhất!
Sumire: Nè, Taki-kun!
Taki: Có chuyện gì vậy Sumire-chan?
Sumire: Mình thích 1 người… làm sao để người đó thích mình?
Taki: Thì Sumire-chan cứ nấu ăn ngon là được rồi…
Khổ nỗi mình nấu ăn vô cùng tệ. Có lẽ mình sẽ luyện tập từ từ vậy!
Sumire: Cảm ơn cậu nhiều nha Taki-kun!
Taki: Không có chi!
Ngày hôm sau…
Gvcn: Các em! Kỳ nghỉ hè sắp tới rồi. Có ai có ý kiến gì để tổ chức đi du lịch nào?
Katashi: Thưa cô!
Gvcn: Mời em!
Katashi: Các bạn nghe mình nói đây! Hãy về quê của mình chơi đi, chúng ta sẽ sống 1 cuộc sống nông thôn cách xa thàng phố ồn ào náo nhiệt này!
Bạn 1: Nghe hay đó, mình cũng muốn thử sống 1 cuộc sống nông dân xem như thế nào!
Bạn 2: Mình muốn nhìn thấy cừu quá! Nè bạn có nuôi cừu không? Katashi-kun?
Gvcn: Các em trật tự nào! Ai muốn tham gia thì dơ tay!
Gvcn: Chà đủ 35 người luôn nhỉ? Katashi-kun liệu có đủ chỗ không?
Katashi: Cô cứ yên tâm, chúng ta có thể cắm trại nếu thiếu chỗ mà. Dù sao trường chúng ta chưa tổ chức cắm trại lần nào và cũng có thể có 1 số bạn trong lớp chưa từng cắm trại lần nào.
Gvcn: Ý kiến hay! Cô đồng ý! Năm nay chúng ta sẽ về quê của bạn Katashi!
- Yeah! Cả lớp đồng thanh hô!
Taki học khác trường của mình vì thế cậu ấy không thể đi cùng mình được. Mình muốn nhìn thấy trang trại của cậu ấy quá.
Cuối cùng kỳ nghỉ cũng đã đến. Mặc dù nó chỉ kéo dài 1 tháng, nhưng ai nấy cũng háo hức. Tàu bắt đầu lăn bánh.
Vài tiếng sau…
Katashi: Cuối cùng cũng tới ga. Chúng ta sẽ bắt xe buýt để đi tiếp.
Trên chuyến xe buýt. Mọi người đàn hát thật vui, ngoài trời những chú chim hót ríu rít, ven đường những cánh đồng lúa chín vàng ươm.
Katashi: Chúng ta tới rồi!
Wow! Rộng quá!
Trước mắt mình là 1 trang trại rộng lớn với 1 cánh đồng hoa hướng dương, những chú cừu thi nhau gặp cỏ trên đồi, những chú bướm tung cánh bay chập chờn.
Katashi: Chúng ta chơi bịt mắt bắt dê đi! Dê thật nha!
- Ồ nghe hay đó tớ sẽ tham gia. Mà nó có cắn không
Katashi: Không nó hiền lắm!
Họ bắt đầu vào chuồng để chơi bịt mắt bắt dê. Nhưng lần này là dê thật nên nó có phần khó hơn 1 chút.
Sumire: Hụt rồi!
Sumire: Katashi-kun vồ ếch rồi…
Mặt của anh ấy dính đầy bùn đất, thật sự mình đã không nhịn được cười, anh ấy cũng đã cười phá nên khi trong hoàn cảnh đó. Thật sự đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy cười, nụ cười đó rất đẹp
Mẹ Katashi: Có ai phụ dì nấu ăn nào?
Sumire: Con sẽ tham gia!
Nhóm nữ: Bọn con nữa!
Mẹ Katashi: Các con chia nhóm ra vườn hái rau đi. Nếu không biết cứ hỏi những người làm vườn đó!
Nhóm nữ: Vâng ạ! Nè mấy bạn nam phụ bưng đồ cho tụi này đi…
Mình đi theo mẹ của anh ấy vào bếp
Mẹ Katashi: Dì nghe thằng bé kể về con nhiều lắm đó, con là con gái của chủ tiệm cà phê đúng không?
Sumire: Vâng ạ!
Mẹ Katashi: Giúp đỡ thằng bé nhiều lên nhé. Nó hơi ngốc 1 chút!
Sumire: Vâng ạ!
Chắc chắn là sẽ như vậy. Bởi vì mình thích anh ấy. Tối nay mình sẽ viết thư kể cho Taki-kun mới được. Chắc cậu ấy sẽ ghen tỵ lắm đây.
Katashi: Mẹ ơi!
Mẹ Katashi: Có chuyện gì thế con?
Katashi: Tối nay làng mình có lễ hội. Cho tụi con tham gia nha!
Mẹ Katashi: Ừ, nhớ về sớm đó!
Katashi: Vâng, con biết rồi!
Tối hôm đó
Bạn nữ 1: Haizz biết có lễ hội tớ sẽ mang theo kimono rồi…
Sumire: Bạn nhìn cũng dễ thương mà.
Bạn nữ 2: Cả bạn nữa đó Sumire-chan, bộ đó hợp đấy
Sumire: Mấy bạn cứ khen làm mình ngại
Katashi: Mấy bạn qua đây xem nè. Mình sẽ trổ tài vớt cá vàng cho xem.
Katashi: A hụt rồi. Tức thật, phải bình tĩnh và kiên nhẫn…
Bạn nam 1: Có ai ăn kẹo bông gòn không?
Sumire: Có!
Katashi: Hể. Coi anh vớt cá xong đi rồi ăn!
Sumire: Hì cứ vớt tiếp đi. Baka
Katashi: Hả~ ai ngốc cơ
- Mấy cậu nhìn lên trời kìa! Họ đang đốt pháo hoa!
- Woa đẹp quá!
Khung cảnh này thật đẹp. Giá như mình có thể ôm hôn anh ấy dưới khung cảnh này nhỉ. Nghĩ đến đó mặt của Sumire bừng đỏ
Katashi: Em bị sao à?
Mặt của anh ấy… gần quá
Katashi: Mặt em đỏ hết rồi này. Em bệnh à!?
Sumire: Không đâu
- Hai người hợp nhau lắm đấy! Hẹn hò với nhau đi!
Anh ấy chỉ mỉm cười và im lặng
Từ bao giờ chúng ta xưng hô thân mật như thế nhỉ?
Kỳ nghỉ hè thấm thoát qua nhanh để lại nhiều kỷ niệm khó quên.
Gvcn: Các em! Kỳ nghỉ đã hết! Bây giờ các em phải chú ý đến việc học, hết năm nay là các em tốt nghiệp rồi!
Nhanh thật đấy. Mới đó mà đã 2 năm rồi, cứ ngỡ như mới ngày hôm qua vậy.
Hôm nay nhất định mình sẽ về cùng anh ấy.
Sumire: Katashi-kun
Katashi: Sao em chưa về nữa? Khá muộn rồi đó!
Sumire: Anh có thể chở em về được không? Xe đạp của em hư rồi.
Katashi: Được chứ! Leo lên đi!
Chưa bao giờ mình lại gần anh ấy đến như vậy
Katashi: Sumire-chan: Nếu em cảm thấy mệt có thể tựa vào lưng anh đấy!
Anh ấy thật ấm áp
Sumire: Bầu trời đêm nay đẹp nhỉ?
Trong 1 khoảng khắc ngắn khi anh ấy ngước nhìn lên bầu trời, nước mắt của anh ấy đã chảy, anh ấy đang khóc vì điều gì? Chỉ trong 1 khoảng khắc ngắn thôi mình đã cảm thấy giữa mình và anh ấy đang có 1 bức tưởng vô hình ngăn cách vậy? Có chuyện gì sao?
Suy nghĩ của Katashi
- Đã bao lâu rồi mình không nhìn lên bầu trời nhỉ?
- Nó giống hệt như lúc mình cùng Mika-chan ngắm sao
- Mika-chan không biết thế nào rồi nhỉ? Mình nhớ cô ấy
- Tại sao cảm giác này nó lại đau đến vậy? Cả hai cùng nghĩ
Katashi: Tới rồi! Em ngủ ngon nha!
Sumire: Vâng! Anh cũng vậy!
Tôi chạy vội vào phòng trùm mền và bật khóc 1 mình
Bố của tôi đến và gõ cửa phòng
- Sumire-chan thay đồ rồi ra ăn cơm nhanh đi con
Sumire: Tý nữa con ăn sau
- Con bé ngốc này….
Ngày trôi qua thật nhanh, kỳ thi cuối cùng cận kề. Nhất định mình sẽ tốt nghiệp và bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy!
Ngày thi
Giám thị: Các em lấy giấy ra làm bài!
Vài ngày sau…
Gvcn: Xin chúc mừng các em đã tốt nghiệp, tối nay chúng ta sẽ tổ chức ăn liên hoan và chúng ta sẽ chia tay từ đây
Tối hôm đó
Sumire: Nè, cậu biết Katashi-kun đâu không?
- Tớ thấy cậu ấy trên sân thượng
Tôi vội chạy lên sân thượng thì thấy anh ấy đứng đó, đưa mắt nhìn về bầu trời xa xăm và đang khóc, tại sao lại như vậy chứ?
-Mình không nói được, muốn nói cũng không nói được. Tại sao chứ?
Sumire vừa chạy vừa khóc
Taki: Cái tên ngốc này!
Taki chạy lên tát Katashi 1 cú đau biếng
Taki: Đồ ngốc, Sumire-chan thích cậu đó. Đuổi theo cô ấy đi! Nhanh lên!
Katashi(suy nghĩ): Mình đúng là tên ngốc mà, mình luôn với tới những thứ xa xăm mà bỏ mặc những người thật sự quan tâm đến mình
Katashi vội chạy đi
Katashi: A mưa rổi.. mình phải trú tạm ở trạm dừng xe buýt này rồi..
Katashi: Nhưng em ấy không mang theo ô. Mình phải đi tiếp thôi, có lẽ em ấy đang trú mưa ở ngôi đền đó.
Ngôi đền đó là ngôi đền lúc nhỏ Sumire thường đến chơi nhất.
Giọng con gái: A mưa to quá!
Katashi (suy nghĩ): Giọng nói này là….
Katashi: Mika-chan?
Mika: Vâng?
Mika: Ồ. Katashi-kun, lâu rồi không gặp! Cậu khỏe chứ?
Cảm xúc thực sự
Katashi: Mika-chan?
Mika: Vâng?
Mika: Ồ. Katashi-kun. Lâu rồi không gặp! Cậu khỏe không Katashi-kun?
Tim mình đập mạnh liên hồi. Cảm giác ngột ngạt này là sao? Mình khó thở quá… không được mình phải nói. Nhất quyết phải nói.
Katashi: Mika-chan….. Anh….. thích em… từ lâu lắm rồi…
Thời gian như đang ngưng đọng tại khoảng khắc này….
Mika: ……..
Mika: Em xin lỗi…..
Mika: Em chỉ xem anh là bạn thôi…
Mika: Hơn nữa em cũng có người yêu rồi…
Cảm giác này là sao đây… tại sao mình lại vui như vậy? Khi cô ấy từ chối mình tại sao mình lại thấy vui như vậy? Nỗi sợ vô hình ấy đã tan biết mất? Tại sao chứ?
Katashi: Ừm… anh biết rồi…
Mika: Thật chứ?
Katashi: Ừ. Nhưng anh không buồn đâu…
Katashi: Bởi vì em đã lắng nghe những gì anh nói…
Katashi: Hơn nữa… chẳng phải nói ra sẽ tốt hơn sao? Còn hơn cứ phải giữ kín trong lòng…
Katashi: Cảm giác khi nói ra những gì mình cần nói nó vui lắm… nó thật sự rất vui….
Katashi: Anh vui lắm…
Katashi: Anh bây giờ có nhiều bạn hơn trước rồi đó…
Katashi: Cho dù sao đi nữa…
Katashi: Anh vẫn yêu em…
Katashi: Anh sẽ cố quên em kể từ đây… tạm biệt em…
Mika: Mà trời đang mưa to mà…..
Katashi: Không sao đâu… anh bây giờ mạnh mẽ lắm….
Tôi chạy dưới mưa thẳng tiến tới ngôi đền đó…. Mặc dù rất buồn nhưng lại rất vui. Cảm giác này là sao vậy… muốn khóc nhưng không thể khóc mặc dù lòng đau như cắt…
Sumire-chan… lần này anh sẽ trân trọng những gì anh đang có… Anh yêu em Sumire-chan…
Hết…